DC&PT - Thời
Sự 2019
Đây là những tâm sự thật của một bạn du
học sinh Mỹ
vừa
về Việt
Góc nh́n
Việt
Tôi năm nay 21 tuổi, đang du học tại Mỹ. Kết thúc 4 năm Đại học, tôi muốn về Việt Nam. Nhưng ai cũng
ngăn cản: ‘Đi đi, đừng về!’
Bố mẹ tôi làm trong
ngành y. Hai người bắt đầu nói về chuyện du học và định
cư tại Mỹ khi tôi
mới học 11. Mẹ thường
hay kể công việc hằng ngày tại bệnh viện, để tôi hiểu lời hối thúc ‘đừng về Việt
Với ‘quyền
lực mềm’ của giám đốc, bác chỉ nói một
tiếng, có anh trưởng khoa nào không
dám nhận người?
Toàn con ông cháu cha. C̣n những sinh
viên chính quy, nắm tấm bằng Đại học, phải trầy trật khổ sở để được bước
chân vào cổng viện. Không chỉ ở đây, mà bất cứ
nơi đâu tại Việt
Khi không thuyết phục được tôi, ba mẹ viện
đến d́. D́ bảo:
‘D́ hiểu là con muốn về Việt
Lăng kính
Mỹ:
‘Lư do nào để quay về quê hương?’
Trong ṿng tṛn
bạn bè của tôi, chỉ ra ai
không muốn về Việt
Tôi có một cô bạn
thân đang học ngành Công nghệ thực phẩm. Cô bảo:
‘Ngành ḿnh học, về nước không xài được. C̣n đường ở
Tại Việt
Về ư? Anh không thể.”
Những thằng Mỹ th́ hỏi
thẳng vào mặt tôi: ‘Tụi mày từ
Việt
Giữa ḍng ư kiến
‘Đi đi, đừng về!’ dữ dằn như thác lũ đẩy tôi lùi lại,
tôi nh́n về quê hương,
cố gắng t́m một lư
do cho ḿnh quay lại. Nhưng t́m hoài mà không thấy.
Chưa bao giờ sách giáo khoa nói
về những cái cúi đầu
của chúng tôi trên đất
Mỹ, v́ nỗi tự ti quê hương
thua kém hơn, mà chỉ
bảo: ‘Nước
ta rừng vàng biển bạc.’ Chưa bao giờ chúng tôi được
dạy về ‘trách nhiệm công dân’. Chúng tôi chỉ
học ganh đua điểm số, chứ không học cách cùng nắm
tay nhau
mà đi xây dựng đất nước. Chưa bao giờ
bố mẹ nói tôi phải
có trách nhiệm với Việt
_________
Tâm sự của một du học sinh Mỹ trong dịp hè về
thăm Việt
Trích: Tiếng
dân 18.07.19
Mục
Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển
điện tử:
hay
www.dcvapt.net
Email: dcvapt@gmail.com
Hiệp Hội Dân Chủ và
Phát Triển Việt