DC&PT - Thời Sự 2019
Ḿnh viết về chiến tranh VN
nhưng chưa bao
giờ
có nửa lời trách móc những người
lính. Thậm chí
cả những lănh đạo Cộng sản thời đó họ cũng tin
vào lư tưởng CS,
có lẽ
đa
số cũng không vụ lợi,
cá nhân.
Cái ḿnh muốn
viết ở đây
là về bản chất chế độ, thứ mà có
thể ngay chính những người CS cao cấp thời đó cũng không rành. Bởi v́, chế độ CS ở VN hoàn toàn khác với
ở Đông Âu, nó được che lấp dưới
ánh hào quang
của chủ nghĩa dân tộc. Người
dân theo
Việt Minh là để giành độc lập dân tộc, chứ họ đâu biết CS là ǵ. Sau
đó, theo
quán tính, họ đánh Pháp, rồi đánh Mỹ cũng v́ mục
đích thống nhất đất nước. Họ coi Mỹ giống hệt Pháp, cũng xâm lược VN, cướp nước
VN. Thời đó người
dân nghĩ thế là thường,
nhưng thời nay ḅ đỏ vẫn nghĩ thế mới lạ.
Tất cả những
sai lầm trong quá khứ
của CS đều
được người
dân dễ dàng chấp nhận, bỏ qua, như CCRĐ hay Nhân văn giai phẩm,
Xét lại chống đảng. Họ bắt người, thậm chí giết người, không cần xét xử, dân
cũng bỏ qua.
Đó là v́ chính
quyền thời chiến, nhân tâm đều hướng ra chiến tuyến. V́ mục tiêu độc lập, thống nhất, v́ thế nên
mấy trăm ngàn mạng người cũng là chuyện nhỏ. Dẫu phải đốt
cháy cả dăy Trường Sơn cũng phải quyết giành cho được
độc lập mà.
Thế nên ḿnh mới viết, đảng CSVN càng mạnh, càng uy tín
với dân nếu chiến tranh càng kéo
dài. V́ chiến tranh càng lâu th́
chế độ càng chứng minh được sự ưu việt (CS tối ưu cho chiến tranh nhưng không tốt khi ḥa b́nh),
tạo được
ơn huệ với nhân dân, cũng như tích tụ
được ḷng căm thù của
nhân dân với thế lực thù địch.
Anh em ḅ đỏ, thậm chí nhiều anh em dân chủ
bây giờ có kiến thức
vô cùng lệch
lạc về chế độ cũ. Cơ bản là do năo trạng
bị cái quán tính “yêu
nước” kia. V́ ḷng yêu nước bị lợi dụng, biến thành yêu chế độ.
Anh em yêu chế
độ bây giờ chủ yếu bằng ơn huệ. Coi chế độ
là ân
nhân cứu mạng dân tộc. Thế nên nguyện
trung thành măi măi.
Là
người có lư trí th́
cần phải biết đảng CS có công đánh
đuổi thực dân, đó chỉ
là 1 con đường
để dẫn tới độc lập, tự do, hạnh phúc.
Không thể v́ con đường đánh đuổi thực dân đă hoàn thành
mà có quyền
xỉ nhục những người đă chọn con đường khác. Mục đích cuối cùng cũng là để
có tự do, độc lập.
Ông Nguyễn Ái Quốc khi đọc luận cương của Lenin cũng chỉ thấy mặt trời chân lư là CNCS sẽ
là con đường
để giải phóng dân tộc.
Chắc chắn lúc đó, kể
cả những năm chiến tranh sau này
ông cũng không thể biết được những khiếm khuyết của chế độ trong việc quản trị quốc gia, trong phát triển
kinh tế…
Điều quan trọng nhất là phải thấy
rằng chúng ta đang ở đâu so với khu vực và
thế giới. Ḿnh không
chọn cách chửi bới hằn học, v́ chửi bới
cũng không thể quay ngược lại được bánh xe lịch sử. Ḿnh chỉ muốn nhận thức của người dân cần thay
đổi, cần hiểu được bản chất của các vấn
đề lịch sử. Biết đúng sai để biết lựa chọn đúng cho hiện
tại và tương lai, chứ không phải để quay ngược lại quá khứ.
Liệu bây giờ
có bao nhiêu
% người Việt
biết được
đảng CS chỉ
tối ưu cho chiến tranh tự vệ mà không
thể tối ưu trong việc
phát triển kinh tế, không thể tạo nên 1 xă hội tự
do, b́nh đẳng, bác ái v́
con người?
Ḅ
đỏ vẫn nghĩ như nhi đồng,
đánh nhau giỏi là giỏi
cai trị, tồn tại là hợp lư,
đánh nhau giỏi là v́
được ḷng dân.
Sao họ không
tự hỏi: Được ḷng dân mà sao
dân lại không được tự do bầu cử?
Hỏi tức là trả lời.
Trích: Tiếng dân 01.05.19
Mục
Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển
điện tử:
hay
www.dcvapt.net
Email: dcvapt@gmail.com
Hiệp Hội Dân Chủ và
Phát Triển Việt